“Ba mẹ con mua kẹo kéo đi!” Bà bán hàng trước cổng công viên Thủ Lệ mời.
Yến định không mua vì nghĩ kẹo không ngon. Bà cứ mời mở hàng cho bà. Chần chừ một lúc, nghĩ lại Yến muốn cho con thử kẹo kéo và mua mở hàng nên đồng ý.
– Bà cho cháu một cái.
– Dạ, thôi bà ạ. Cháu lấy một cái thôi.
Bà đưa kẹo cho cu Bin.
Cu Bin thì thầm với Yến: Mẹ mua ủng hộ cho bà một cái nữa đi!
Vậy là Yến mua thêm một cái nữa. Cái này Yến đưa cho Nghé ăn.
Thấy mẹ mua cái thứ hai, Bin vui vẻ ra mặt. Lên xe, Bin chào bà rất to:
– Con cảm ơn bà nhiều. Chúc bà một ngày đẹp!
Bà cũng đáp lại con vui vẻ.
Kẹo kéo có lạc, Yến nghĩ con không ăn. Nhưng thật ngạc nhiên Bin bảo:
– Mẹ à, lạc rất ngon. Cả dừa sợi này cũng ngon.
Từ nhỏ Bin đã không ăn các loại hạt như lạc, hạnh nhân, điều, macca… Dừa sợi Bin cũng không ăn. Vậy mà cái kẹo kéo này – nhờ sự mua ủng hộ mà con ăn.
Có lẽ Yến và con là người được hời nhất. Mua 20 nghìn tiền kẹo, con tập ăn được đồ con không thích, mẹ nhận ra con vẫn luôn là chàng trai biết yêu thương, giúp đỡ người khác.
Thế mới thấy, có những thứ mình được nhiều hơn rất nhiều cái mình cho đi…
Tối ưu hóa nguồn lực của bạn